Sơn Hà Hoài Bích – Chương 23

son-ha-hoai-bich

Tác giả: Đỗ Mạo Thái

Biên dịch: Bunn

Chiếc quạt ngọc Sơn Hà có nan bằng ngọc dát vàng. Mặt quạt do họa sư tiền triều Trần Diểu Chi tự tay vẽ, hội tụ sơn thủy hữu tình, khéo léo đem cả thiên hạ thu vào một mặt quạt này. Chiếc quạt này từng được tiên đế ban cho Hoành Tuyên Đế. Giờ Hoành Tuyên Đế lại ban thưởng cho Bình Hoài Thiến, đưa ngươi sơn hà, thật không khó để nhìn ra ý tứ sâu xa trong đó.

Hà Cẩn Dịch khó nén cảm xúc lâng lâng của mình. Hà Bỉnh Vinh đứng bên cạnh nghiêng đầu liếc một cái, Hà Cẩn Dịch mới kìm nén cảm xúc trên mặt, không thể hiện quá vui mừng. Lúc này, mọi người có mặt ở đây đều không giấu nổi ngưỡng mộ trong lòng, thứ nhất là vì bức họa thần thú quá tuyệt diệu, thứ hai là vì sự sủng ái thái tử nhận được.

Bao nhà vui vẻ bấy nhà sầu(1), Bình Hoài Thiến nhận được vinh dự khác biệt nhường này càng khiến phe Lục hoàng tử sốt ruột khó yên.

Chú thích (1)

Nguồn trong bài ca dao: https://hoasinhanhca.wordpress.com/thanh-ngu-tuc-ngu-i/

Bình Hoài Hạo vừa nhìn thấy đã nhói lòng. Nó rục rịch muốn thực hiện ý đồ từ lâu, giờ thấy thái tử được ban thưởng, nên càng không nhịn được tiến lên mấy bước, vội vàng cúi đầu hành lễ với Hoành Tuyên Đế: “Phụ hoàng, nhi thần cũng có một bức tranh muốn dâng lên.”

Hoành Tuyên Đế đang lúc vui vẻ, nghe vậy không nén được cười hỏi: “Ồ? Không biết Hạo nhi vẽ cái gì?”

“Nhi thần vừa lúc cũng muốn đưa thần thú tứ phương vào tranh, may mắn được làm nền cho thái tử. Có điều nhi thần thấy thái tử vẽ nên thần tướng vô cùng sống động. Lòng nhi thần thấp thỏm xấu hổ, sợ lúc dâng lên lại thành tự bêu xấu trước mặt phụ hoàng.”

“Ngươi còn nhỏ tuổi, tương lai tự khắc tiến bộ, hà tất phải vội lo xấu hổ.” Hoành Tuyên Đế an ủi con trai, ông biết Lục hoàng tử dù tinh thông kĩ thuật vẽ, nhưng nó vẫn còn nhỏ tuổi, không thể so tài cùng thái tử, “Đem bức họa trình lên cho trẫm.”

“Vâng, phụ hoàng.”

Lục hoàng tử nghiêng người sai cung nhân dâng bức vẽ lên. Bình Hoài Thiến trưng vẻ mặt thờ ơ, con mắt ngừng trên cuộn tranh, trong lòng không khỏi hiếu kỳ nhìn cung nhân mở tranh.

Một con Bạch Hổ với dáng vẻ hung ác dần lộ rõ hình dáng. Thái tử đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Hoành Tuyên Đế cũng thu lại ý cười, nháy mắt lửa giận bùng lên không gì ngăn nổi.

“Hỗn xược!”

“Phụ hoàng bớt giận!” Bình Hoài Thiến quỳ xuống đầu tiên, những người đứng xung quanh chưa kịp phản ứng đã nhất loạt quỳ xuống theo hắn. Triều thần chưa nhìn rõ trên tranh vẽ gì nhưng không dám không quỳ. Nhất thời mọi người đều nín thở, bầu không khí như ngưng đọng.

Bức họa của Lục hoàng tử bị Hoành Tuyên Đế lấy đi, ném vào chậu than cúng tế.

“Phụ hoàng, không thể!” Bình Hoài Thiến vội vàng đứng dậy, bất chấp nguy hiểm cầm lấy bức tranh từ trong chậu than ra dập lửa, “Phụ hoàng, đốt vật này tương đương với cúng tế tiên đế. Bức họa này ngàn vạn lần không thể đốt ở đàn tế.”

Hoành Tuyên Đế đã bình tĩnh hơn một chút, cảm thấy lời thái tử có lý, may mắn thái tử nhanh trí, tránh cho ông vì nóng giận mà gây ra sai lầm. Sắc mặt Lục hoàng tử trắng bệch. Nó không biết mình đã phạm tội gì, trong lòng chỉ mơ hồ cảm thấy mình đã sập bẫy.

Hoành Tuyên Đế nhìn nó chằm chằm hồi lâu, nén giận nói: “Ngươi cũng biết mình phạm vào điều tối kỵ? Bạch Hổ chính là thứ tiên đế kiêng kỵ. Ngươi dâng lên bức họa này vào ngày giỗ thực sự là quá lỗ mãng.”

“Nhi thần, nhi thần không biết tiên đế kiêng kỵ điều này, xin phụ hoàng thứ tội.”

Biết rõ nguyên nhân, Lục hoàng tử càng thêm hoảng loạn. Nó tưởng bản thân đi nước cờ này là cao tay, không ngờ lại là kế sách của thái tử. Dưới con mắt của Hoành Tuyên Đế, chuyện này không chỉ là nó tự cho mình khôn ngoan, mà còn mạo phạm đến uy nghiêm của tiên đế.

Tuy nhiên, người dẫn nó vào cái bẫy này vẫn đang giả làm người tốt, thay nó xin Hoành Tuyên Đế khoan dung: “Phụ hoàng, Lục hoàng đệ còn nhỏ tuổi nên hồ đồ, vất vả một phen đều xuất phát từ lòng hiếu thảo. Kẻ không biết không có tội. Nhi thần thỉnh phụ hoàng rộng lượng thứ tội.”

“Ý định của Lục hoàng tử không sai, chỉ là không biết đến kiêng kỵ của tiên đế,” hoàng hậu đột nhiên đáp lời, thấy sắc mặt của Hoành Tuyên Đế đã khá hơn, bà chậm rãi tiến lên hòa giải, “Chỉ cần Nghi phi chú tâm dạy dỗ, chắc chắn sau này sẽ không tái phạm sai lầm nhường này.”

“Hoàng hậu nói rất đúng,” Hoành Tuyên Đế nhìn về phía bốn vị phi tần đi cùng mình, trách cứ, “Lục hoàng tử chưa hiểu chuyện, nhưng Nghi phi vào cung đã nhiều năm, thời điểm tiên đế còn đã đi theo bên trẫm, sao lại không biết kiêng kỵ này. Nếu nàng chú ý nhắc nhở hơn nữa sẽ không xảy ra chuyện hôm nay. Trẫm tạm thời nhớ tới Lục hoàng tử còn nhỏ tuổi nên không truy cứu, chỉ phạt vào trong tông miếu quỳ ba ngày ba đêm tạ lỗi với tiên đế. Nghi phi quản giáo không nghiêm, phạt một năm bổng lộc.”

“Thần thiếp biết tội, xin được lĩnh phạt. Sau này, thần thiếp nhất định sẽ quản nghiêm hơn.”

Một màn vừa rồi đến quá đột ngột, nàng ta không kịp ứng phó đã bị hạ tội. Nghĩ tới nghĩ lui, Nghi phi vẫn cảm thấy hoàng hậu cùng thái tử hợp sức hại nàng ta và Lục hoàng tử. Kể cũng lạ, nàng ta đúng là không để tâm nhiều, chỉ mơ hồ biết Lục hoàng tử vẽ thần thú thượng cổ, nhưng lại không nghĩ tới Bạch Hổ bị kiêng kỵ.

Đúng như lời Hoành Tuyên Đế nói, quả thật Nghi phi đã đi theo ông từ khi tiên đế còn tại vị. Nhưng chưa đầy nửa năm sau, tiên đế đột nhiên qua đời. Sau đó Hoành Tuyên Đế đăng cơ, trong cung không thể không có Bạch Hổ, nàng ta khi đó còn trẻ, nào có đủ tâm trí để ý chuyện xưa?

Nghi phi hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không thể không chấp nhận, chỉ đành nhẫn nại, cúi đầu nhận phạt.

Nàng ta không cam lòng như vậy, nhưng hoàng hậu lại vô cùng đắc ý, trút được một cơn giận lớn. Món nợ cũ ở Nhàn Sơn ngày đó vẫn chưa có cơ hội tính sổ, hôm nay vừa vặn hoàn trả.

Hoàng hậu chỉ thấy bất ngờ trước sự lột xác âm thầm của Bình Hoài Thiến. Dù bà chưa từng nghe hắn chính miệng thừa nhận, nhưng từ nhỏ Bình Hoài Thiến đã lớn lên dưới gối của bà, tuy không cùng huyết thống nhưng vẫn là mẹ con đồng lòng, trực giác nói với bà rằng tất cả chuyện này do Bình Hoài Thiến cố tình làm.

Nhất thời muôn vàn cảm xúc lẫn lộn.

Phong ba cứ như vậy trôi qua.

Nghi thức tế lễ không thể bỏ dở giữa chừng, đến tận khi buổi tế kết thúc, Hoành Tuyên Đế mới bãi giá hồi cung.

Bình Hoài Thiến không tiện tự ý rời khỏi đội diễu hành, chỉ sau khi bước qua cửa cung hắn mới dừng lại, dường như đang đợi ai đó.

Hết tốp người này đến tốp khác đi qua, tận khi hoàng liễn đã đi xa, Bình Hoài Thiến quay đầu lại mới thấy Hà Cẩn Dịch đang chạy chậm đến, trong mắt cậu tràn đầy ý cười. Hai người đứng đối diện nhau, không cần nói lời nào cũng tâm ý tương thông, hiểu rõ suy nghĩ trong lòng đối phương.

Nơi đây nhiều người, ánh nhìn lẫn lộn, Bình Hoài Thiến không tiện đứng quá gần cậu, chỉ có thể đứng thẳng người, ân cần hỏi: “Lúc ở trên núi, ta thấy thượng thư lệnh đại nhân có vẻ không khỏe, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

“Gia phụ không đáng ngại, đa tạ thái tử quan tâm,” Hà Cẩn Dịch cười, lắc đầu, “Có lẽ quỳ lâu nên lúc đứng dậy thấy hơi choáng váng. Tôi đến đây cũng chính là muốn nói với ngài chuyện này. Hôm nay, tôi sẽ không ở lại trong cung, tôi dự định hồi phủ chăm sóc cha.”

“Ngươi cũng nên nghỉ ngơi rồi, về nhà chăm sóc cha cũng tốt.”

Hà Cẩn Dịch gật đầu.

Bình Hoài Thiến nhìn cậu rời đi, ánh mắt dõi theo đến tận lúc bóng dáng ấy khuất dạng ngoài cửa cung.

Xe ngựa đã đợi sẵn bên ngoài, Hà Cẩn Dịch vừa leo lên xe đã thấy Hà Bình Vinh đang bóp trán.

“Cha vẫn thấy không khỏe sao?” Cậu vươn tay xoa bóp đầu cho cha mình, vén rèm cửa sổ cho vài làn gió trong lành len vào.

Hà Bình Vinh giơ tay hạ rèm xuống, sau khi xe ngựa lăn bánh, ông mới nhỏ giọng nói: “Vi phụ có chuyện muốn hỏi con.”

“Cha, xin người cứ nói.”

“Chuyện Bạch Hổ hôm nay là sự cố bất ngờ?”

Hà Cẩn Dịch thành thật nói: “Cũng không phải sự cố bất ngờ.”

Hà Bỉnh Vinh đã sáng tỏ, mọi chuyện còn lại không cần hỏi nữa. Con trai của ông nhất định đã biết, chuyện này chắc chắn do thái tử bày mưu tính kế. Ông nhíu mày trầm tư, sau một lúc yên lặng mới thở dài, giải thích: “Con và thái tử sau này càng nên cẩn thận, Lục hoàng tử sẽ không bao giờ từ bỏ. Cuộc chiến quyền lực luôn gắn liền với nhân quả, đường dài khó đi. Nếu muốn bảo vệ chính mình thì ngàn vạn lần không thể xem nhẹ.”

“Con đã rõ.”

Hà Cẩn Dịch gật đầu đáp lại, đem lời của cha ghi nhớ kỹ trong lòng.

Ở một bên khác, thái tử hồi cung, vừa về tới bên ngoài điện Húc An đã bị Nhạn Đồng của điện Phượng Nghi ngăn lại, mời hắn đến chỗ hoàng hậu.

Đại sảnh tràn ngập mùi hương an thần tao nhã. Bình Hoài Thiến bước vào điện thỉnh an, vừa ngồi xuống đã ân cần hỏi: “Bệnh đau đầu của mẫu hậu gần đây có đỡ hơn không?”

“Tốt hơn nhiều rồi,” hoàng hậu cười ôn hòa, ý tứ sâu xa nói, “Thiến nhi không khiến mẫu thân lo lắng, bệnh này liền thuyên giảm rất nhiều.”

Bình Hoài Thiến nói đùa: “Hóa ra bệnh đau đầu của mẫu hậu khó chữa đều do lỗi của nhi thần.”

Hoàng hậu không đáp lại câu đùa của hắn, vẻ mặt ôn hòa nhìn thái tử. Cung nữ xung quanh đã được cho lui, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.

Bình Hoài Thiến từ ánh nhìn trong chốc lát của hoàng hậu cũng biết bà định hỏi điều gì nên chủ động nói: “Việc này đúng là do nhi thần tính kế. Nhưng Lục hoàng đệ trúng kế hoàn toàn vì lòng tham mà ra, gieo gió thì gặt bão.”

“Bổn cung cũng đoán vậy.” Hoàng hậu đoán không sai, nhưng giờ nghe hắn tự mình thừa nhận, bất giác lại ngạc nhiên. Vốn tưởng thái tử trước nay lương thiện, không có lòng hại người, không ngờ giờ tình thế bức bách, hắn đã từ từ lộ ra sự sắc bén. Bà khó tránh đau lòng, nhưng cũng không phải không vui mừng. Một người đã bị ép vào con đường giết chóc thì không thể không ác, chẳng phải bà cũng muốn thái tử trở nên mạnh mẽ sao?

Suy nghĩ một chút, bà cười chuyển sang chuyện khác: “Hôm nay hình vẽ Thanh Long kia rất xuất sắc, có phải do mình con làm không?”

Bình Hoài Thiến vui vẻ: “Mẫu hậu anh minh, nhi thần có Cẩn Dịch giúp đỡ.”

“Đứa nhỏ Cẩn Dịch này quả là một nhân tài hiếm có. Từ nhỏ nó đã làm thư đồng của thái tử, văn thao võ lược đều không kém cạnh con, khiến cho không ít hoàng tử trong cung này không dám ngẩng đầu lên.”

“Đó là điều đương nhiên. Cẩn Dịch là thư đồng do mẫu hậu tự tay chọn cho nhi thần, nhi thần rất thích. Vẫn là mẫu hậu sáng suốt có mắt nhìn người, tầm nhìn độc đáo, cái sau càng lợi hại hơn cái trước.”

“Bổn cung thấy ngươi càng ngày càng học được cách nói năng ngọt xớt.” Hoàng hậu không nhịn được cười, cười xong một hồi mới lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, cảnh cáo hắn: “Dù vậy cũng không thể đắc ý vênh váo, con nhớ kỹ, Nghi phi có tính hẹp hòi thù dai, hơn nữa  mẹ con họ vốn luôn mơ ước vị trí thái tử của con. Sau lần này e rằng chúng càng ra chiêu hiểm, vạn lần không được bất cẩn.”

“Nhi thần đã hiểu.” Bình Hoài Thiến tự mình cũng hiểu được lợi hại trong đó, thận trọng gật đầu, “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần luôn cảnh giác.”

“Sau này con có dự định gì cũng đừng gạt mẫu hậu, cứ nói với mẫu hậu để ta vì con mưu tính.”

“Vâng, nhi thần sẽ không giấu giếm mẫu hậu.”

Hoàng hậu khẽ cong môi cười, tầm mắt chuyển hướng đến chiếc quạt ngọc Sơn Hà bên hông Bình Hoài Thiến, trong mắt tràn đầy niềm an ủi.

Hết chương 23

Đăng bởi Bunn

Đam mê những đôi măng cụt trắng!!!

Bình luận về bài viết này

Tạo trang giống vầy với WordPress.com
Tham gia